[NNETYT] Chương 6

CHƯƠNG 6: KIM JUNMYEON LÀ HỘI TRƯỞNG VĂN NGHỆ

QUÂN CHỦ ĐỘC TÀI CHUYÊN CHẾ

Luhan bị Oh Sehun quấn chân. Theo như tin nhắn mập mờ của người này gửi qua, nhóc con Oh Sehun không có việc gì làm sẽ chạy sáng khu đại học. Luhan có muốn trốn cũng không được, mang theo cái đuổi nhỏ đi khắp nơi.

Wy Yifan học cùng trường với Lunhan cũng gửi tin nhắn thông báo cho Baekhyun và Chanyeol, nói lần này Luhan bị đeo dính lợi hại. Ngữ khí xem chừng Yifan lo lắng, nhưng Baekhyun thì vô cùng sung sướng khi người gặp họa.

Vừa không cần tốn tiền mời cơm, Luhan và Sehun đối với cậu chính là “tai họa”. Bọn họ tự sinh tự diệt lẫn nhau mới là tốt.

Kim Junmyeon thông báo tiến hành tập luyện cho buổi biểu diễn văn nghệ của trường. Byun Baekhyun ngồi ngáp dài một bên, bị giật mình do Park Chanyeol nhảy chồm chồm bên cạnh như gà chọi, hào hứng vẫy cánh tay dài như cối xay gió.

“Em muốn chơi trống và rap Junmyeon hyung! Em muốn chơi trống và rap Junmyeon hyung! Em muốn chơi trống và rap Junmyeon hyung! Em muốn chơi trống và rap Junmyeon hyung! Em muốn chơi trống và rap Junmyeon hyung! Em muốn…”

Baekhyun và Kyungsoo liếc nhau, kéo “cái máy hát hỏng” xuống phía sau, ăn ý bịt miệng cậu ta lại. Đến khi Chanyeol ngoan ngoãn, Baekhyun đang nhìn xung quanh vừa chạm đến ánh mắt Jongin.

Đối phương lạnh nhạt khép hờ hai mắt.

Baekhyun chưa kịp hiểu cái thái độ đó là gì, Kim Junmyeon cầm danh sách tiết mục lên phân công nhiệm vụ.

“Baekhyun, Jongin…”

Anh bị bất ngờ, khi gọi tên chỉ biết giương mắt nhìn đội trưởng. Không hiểu mình với Jongin liên quan gì mà gọi tên cùng nhau. Một người nhảy, một người hát mà ghép thành tiết mục được hả?

“Baekhyun, bài “Baby don’cry” sở trường của em rất hợp với một điệu nhảy gần đây mà Jongin đang tập. Tạm thời quyết định, em hát và Jongin phụ họa”

Baekhyun không nghĩ Junmyeon lại nghĩ ra yêu sách này. Rõ ràng là tác phong quân chủ chuyên chế độc tài, nháy mắt muốn phản đối. Nào ngờ vừa mở miệng “Đợi chút, em không…” bị Kim Jongin xen ngang “Hiểu rồi, Junmyeon hyung!”

Kim Junmyeon nhìn cậu nhỏ như con mình, biểu cảm rất hài lòng “Tất nhiên rồi, hai em phải phối hợp ăn ý với nhau. Jongin! Vũ đạo em tốt vậy, thêm Baekhyun là át chủ bài của câu lạc bộ. Làm tốt được chọn là tiết mục kết màn đấy. Nhất định sẽ chiếm được cảm tình của khán giả. Danh tiếng câu lạc bộ mình sẽ tăng lên”

Baekhyun lảo đảo, ngã vào người Do Kyungsoo, lệ rơi đầy mặt.

“Do Do, cứu mình với. Mình với nhóc mặt than rắc rối kia không có gì để nói với nhau cả. Mình nói 10 câu mà nó chưa nói nổi 1 câu. Khó chịu lắm đó, Do Do. Do Do à…”

Do Kyungsoo một tay đỡ Baekhyun, tay kia bịt miệng Chanyeol, buồn rầu trong lòng “Hai cậu không yên lặng một chút được sao? Mình cũng thấy áp lực lắm đây”

Tan họp. Baekhyun định tìm Jongin để nói chuyện, dù sao cũng nên bày tỏ ra suy nghĩ của bản thân “Nếu thấy không thể hợp tác, chúng ta đi tìm Junmyeon hyung nói chuyện đi. Bài nhảy của cậu dùng nhạc đệm thôi cũng ổn rồi”. Nào đâu, vừa hô giải tán, Jongin đã vội chạy đi. Baekhyun nhìn theo tấm lưng rộng và cặp chân dài, gọi mấy tiếng cũng không có phản hồi. Chán nản, co người rúc vào một góc.

Chanyeol đang phân vân nên chọn tiết mục cá nhân nào giữa chơi trống và rap, im lặng kéo Baekhyun đi mất. Mà tâm sự nặng nề, anh cũng không nói gì. Hai tên mọi người ầm ĩ, giờ trầm mặc quá, Do Kyungsoo không nhịn nổi đành lên tiếng.

“Mình xin các cậu! Nói gì đi, nói gì đi! Không khí u ám này là sao hả?”

Hôm say, Baekhyun đang mất tinh thần, kết thúc tiết học toán gục xuống bàn không nhúc nhích. Bỗng nghe các nữ sinh ở gần cửa sổ hú hét ầm ĩ, xen lẫn tiếng hoan hô.

Mới không để ý ngước mắt lên, trái tim anh chút nữa nhảy khỏi lồng ngực.

Giữa thời tiết tháng 10, cậu ta chỉ mặc chiếc áo ba lỗ mỏng màu đen. Trên áo in hình con hổ lớn. Càng lộ rõ bờ vai rộng và đôi chân dài. Lúc này Jongin đang đứng ở ngoài cửa ngó vào. Nhìn thấy Baekhyun vẫn im lặng, chằm chằm quan sát, như thể muốn nói anh ra ngoài nói chuyện.

“Kim Jongin?” – Chanyeol nhận ra sự khác lạ, hơi bất ngờ – “Nhóc đó tìm ai vậy? Baekhyun cậu lầm bầm gì thế?”

Giọng cậu ta lớn đến mức toàn bộ bạn học đều liếc mắt nhìn sang. Baekhyun thì thầm “Cậu ta chắc chắn không đến tìm mình. Người Jongin tìm chắc chắn không phải là mình”. Lần đầu tiên thấy có bạn tốt to tiếng vậy là một sai lầm. Cả người đều rúc xuống gầm bàn, làm cho mình vô hình.

Kim Jongin lập tức xông vào lớp, anh ngước nhìn lên đã thấy cậu đứng ở bàn đối diện nhìn mình chăm chú.

“Ối…” – Anh bị cộc đầu vào góc bàn, đau phát khóc – “Cậu đến tìm anh?”

Baekhyun thấy người nọ cố nín cười, tự thấy đây là vết đen muốn xóa nhất trong cuộc đời mình. Vuốt lại tóc cho ngay ngắn, ngồi thẳng lên như không có chuyện gì nói chuyện với Kim Jongin, nhưng đầu thì đau muốn chết.

Cậu thu lại nụ cười “Em tới bàn về tiết mục của chúng ta”

“À… chuyện đó…” – Baekhyun nghĩ không cần nghiêm túc vậy, nhưng thái độ chân thành tha thiết của đối phương khiến anh không nỡ đả kích tinh thần “Được, cậu cứ quyết định giờ tập đi, rồi mình thay đổi cho thích hợp…”

Kim Jongin định nói gì nhưng lại thôi.

“Sao vậy?”

Cậu há miệng thở dốc, mãi mới nói lên lời “Số điện thoại của Baekhyun hyung là bao nhiêu?”

Do Kyungsoo ở bên cạnh đột nhiên cười phá lên. Baekhyun, Jongin và cả Chanyeol đang hào hứng hóng hớt cuộc nói chuyện, đều quay sang nhìn cậu ta.

Do Kyungsoo nghĩ sao thấy cảnh này quen vậy. Ngày hôm qua ở nhà xem phim giết thời gian, là một bộ phim tình cảm có cảnh nam chính ngượng ngùng xin số điện thoại đối phương. Kim Jongin này thế nào mà bộ dạng giống y hệt thế này. Nhưng không đúng, sao hai người có thể công khai diễn phim thần tượng trước mặt bàn dân thiên hạ được?

“Do Do làm sao đấy?” – Baekhyun vung tay trước mặt cậu bạn đang ngơ ngấn như lạc vào cõi thần tiên nhưng không nhận được phản hồi, hoang mang quay sang hỏi Park Chanyeol, cậu ta nhún vai không biết chuyện gì.

Do Kyungsoo đã hồi thần, túm lấy cánh tay vung loạn xạ, chưa kịp mở miệng thì có một ánh nhìn chết chốc chiếu đến. Cậu run lên, chớp mắt nhận ra gương mặt lạnh lùng của Jongin.

Ah… mình tưởng tượng hả? Rõ ràng không biểu lộ gì nhưng ánh mắt khiến mình lạnh gáy hồi nãy là sao? Do Kyungsoo chưa nghĩ ra điều gì, Baekhyun cầm tay cậu lắc lắc “Do Do, cậu đưa số di động của mình cho Jongin đi. Mình không nhớ được”

Do Kyungsoo buột miệng hỏi “Số nào cơ? Mới hay cũ?”

“Số nào cũng được, mình đều dùng cả”

Nhưng Kyungsoo không nghĩ vậy. Sau khi cậu nói ra câu nói đáng hối hận kia, Kim Jongin dùng ánh mắt áp bức, ép cậu “giao nộp” cả hai số điện thoại.

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận