61: BÊN KIA CÁNH CỬA
“Folk, là tao đây”
Có tiếng người vang lên ngoài cửa, kèm vài tiếng gõ khe khẽ. Không lớn nhưng Folk đang ở trong nhà có thể nghe thấy. Tập trung tinh thần một lúc để nhận ra người mới đến là ai.
“Bai…”
Không thể phủ nhận rằng, khi nghe tiếng gõ cửa tâm trí cậu đã bay tới bên cạnh của người nào đó. Nhưng mọi chuyện không như mong đợi. Bên kia cánh cửa không phải là tên con trai vừa rời đi. Khi nghe Itt nói Pure không có xe đã đi nhờ Folk về ký túc xá nên Bai đã bí mật tới đây phòng khi có chuyện gì.
“Có chuyện gì vậy mày?”
Folk cố gắng bình tĩnh lại, lấy giọng bình thường trả lời nhưng thanh âm nức nở không giấu được. Cố gắng che giấu lại khiến tiếng thổn thức vỡ òa ra.
“Mày có muốn tao ở lại bầu bạn với mày không?”
Âm thanh của chàng trai bên ngoài khiến những giọt nước mắt của Folk lã chã rơi. Cậu ngước mắt lên để ngăn nước mắt lại, tuy nhiên mọi việc đều vô ích.
“Có gì đâu mày, tao ổn” – Miệng nói không sao nhưng giọng nói đã bán đứng Folk.
“Không sao đâu Folk, nhưng đừng quên vai của tao luôn sẵn sàng cho mày mượn” – Chất giọng đều đều vang lên phía sau cánh cửa. Ban đầu Folk đã nghĩ mình có thể trải qua mọi thứ một mình. Và rồi cậu thay đổi ý định, mở cửa cho chàng trai kia. Cậu rất cần một bờ vai lúc này.
“Thằng Itt mà biết chắc nó tới đá cho tao một trận chết luôn”
Folk mở cửa cho người đang đứng phía ngoài chờ. Bai chỉ cười nhẹ. Không phải nụ cười vui vẻ, mà ẩn chứa sự thấu hiểu.
“Là Itt bảo tao đến xem mày thế nào. Nó cũng nói thằng Pure đi chung xe với mày về ký túc xá”
Bai ngồi xuống sàn, ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ kiểu Nhật giống với chiếc bàn của mình. Folk ngồi xuống bên cạnh.
“Mày tới khi nào vậy?” – Folk hỏi.
“Thằng Itt nhắn cho tao từ lúc mày rời quán. Nên tao lái xe tới ký túc xá của mày. Khi tụi mày lên phòng thì tao chờ ở xa”
Bai đã biết mọi chuyện của cậu và Pure, và nếu ở khoảng cách đủ gần thì có lẽ nghe được hết cuộc trò chuyện của hai người.
“Xin lỗi nhé”
Folk gục mặt lên vai chàng trai khoa Y. Biết thừa bản thân mình giờ phút này yếu đuối mức nào, nhưng cần lắm bờ vai ai đó làm điểm tựa lúc này.
“Cứ thoải mái đi”
Bai vỗ nhẹ vai người trước mặt như mở ra ô cửa cảm xúc của Folk. Nước mắt lăn dài, không thể ngừng lại.
[Hức hức hức hức]
Không còn gồng mình lên cứng rắn hơn được nữa, mọi phòng tuyến được dựng lên đều sụp đổ. Tiếng khóc, với nước mắt không ngừng rơi xuống. Folk cắn môi, không để tiếng nức nở bật ra. Rồi cuối cùng, nỗi đau từ trái tim lan dần, kiệt quệ tinh thần và thể xác.
Nước mắt thấm ướt vai áo người thanh niên trước mặt. Bai chỉ im lặng, cho cậu mượn bờ vai khóc thật thoải mái.
Folk không muốn mình khóc lóc ồn ào thế này. Mà tại cơ thể và cảm xúc không hề phối hợp với lý trí. Tim đau thắt lại, tưởng như không thở nổi. Cứ khóc mãi, với nỗi tuyệt vọng dâng đầy. Cậu úp mặt lên vai của Bai để đối phương không thấy tình trạng tồi tệ của mình – một kẻ thua cuộc ở mọi mặt, lạc lối trên con đường mờ mịt.
Tình trạng của Folk lúc này phải nói là khá tệ, trong căn phòng chỉ còn tiếng nức nở không ngừng. Chỉ cần nhìn về phía cánh cửa mà chỉ vài phút trước Pure chậm rãi đóng sập trước mặt cậu, mắt lại nhòe đi.
Cậu nhớ về đêm đầu tiên của mình và Pure.
Hắn ta là người có sức hút mãnh liệt, không hề giống với bất kỳ ai, vẻ đẹp trai nổi bật tuy rằng không đến mức khiến ai đi ngang qua đều phải ngoái đầu nhìn lại. Khi ở trên giường, là một hình ảnh hoàn toàn khác. Đôi mắt như nam châm, khiến cậu không thể nào dời mắt cả khuyên tai hình chữ thập ở tai, tất cả đều làm Folk tan chảy.
Mối quan hệ khi đó, không phải sai lầm của bất cứ ai, chỉ là sự sẵn sàng, đồng thuận của hai bên.
Thời gian ấy, hy vọng của cậu với Bai gần như đã chẳng còn gì. Dù Bai không nói thích Itt, có hỏi cũng sẽ nói không phải. Nhưng người thanh niên ấy chưa từng che giấu ánh mắt của mình. Trước mặt Itt, Bai luôn thể hiện khía cạnh khó chịu. Nhưng khi tên King Kong kỹ thuật đó quay lưng đi thì cậu ấy sẽ thế nào? Ánh mắt sẽ thay đổi ngay lập tức, chứa đầy âu lo. Ánh mắt rõ ràng đến mức Folk nhận ra khoảng cách lớn mình không tài nào vượt qua được. Nói Bai và Itt từng ghét nhau thật khó tin, rõ ràng ánh mắt mà chàng trai khoa Y dành cho tên King Kong đâu phải là ghét. Điều đó càng làm cho Folk nản lòng.
Cậu từng cho rằng đây là mối quan hệ “thể xác”
Cậu nhớ sáng hôm đó sau khi tỉnh dậy, chẳng ai nói với nhau câu nào. Pure im lặng đi tắm, mặc lại quần áo cũ. Folk cũng không sửa soạn gì, đi theo sau lưng người kia xuống gọi taxi về phòng riêng. Mọi chuyện đúng ra nên kết thúc.
Nhưng không, tất cả đều không đi theo con đường được vạch sẵn.
Sai lầm nối tiếp sai lầm. Folk tệ đến mức không chống cự lại được sức hấp dẫn của người kia. “Chạm mặt” nhau nhiều hơn. Có khi là trùng hợp, cũng có khi là lựa chọn cá nhân từ phía Pure hoặc Folk. Chỉ có kết thúc đều giống nhau. Cả hai dành thời gian bên nhau suốt đêm, để rồi sáng hôm sau cậu lặng lẽ tiễn hắn từ trên phòng ký túc xá của mình lên taxi trở về phòng mình.
Đến lúc nhận ra, thì ánh mắt của Folk đã luôn tìm kiếm hình bóng của Pure.
Đau lòng là vì mối quan hệ chỉ kéo dài trong đêm tối, đến trước khi bình minh ló dạng. Ngày mới bắt đầu thì mỗi người trở về với sống cuộc đời riêng. Đôi khi hắn ta thể hiện thái độ ghen tuông nhưng chỉ giống như một đứa nhỏ bị lấy đi món đồ chơi yêu thích. Folk nhận ra, mình đâu có khác gì một thứ đồ chơi của Pure.
Nghĩ đến chỉ thấy ghét chính bản thân. Sau mỗi lần Pure rời đi, nhìn lại hình ảnh mình trong gương, Folk tự hỏi đó là ai, ghét cơ thể luôn phản ứng thành thật khi hắn đụng chạm. Ghét trái tim yếu đuối không cưỡng lại được yêu cầu. Folk ghét việc bản thân như một hộp quà trống không, ít nhất là trong ánh mắt của một người, PURE.
——————–
“Cảm ơn nha mày”
Khóc đủ rồi, Folk mới lên tiếng, lau đi viền mắt đỏ hoe, hít thở sâu.
“Vai tao ướt hết rồi. Haha” – Chàng thanh niên lên tiếng.
“Ờ, tao khóc tới mức khô cả mắt đây” – Lúc này tâm trạng của Folk đã tốt hơn chút.
“Xin lỗi vì đã lập kế hoạch cho mày đến đó”
Bai vuốt lại mái tóc hơi rối của cậu, câu nói khiến Folk ngạc nhiên. Chỉ một câu ngắn ngủi, lại khiến cậu mang cảm giác tội lỗi.
“Này, không phải do mày. Sao mày lại xin lỗi tao chứ?” – Cậu nắm lấy vai người đối diện, để nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Không biết nữa, cảm giác rằng tao kêu mày phải vạch rõ giới hạn với Pure trong lúc này hình như có hơi gấp gáp quá” – Bai nói.
“Mày đừng suy nghĩ nhiều. Dù thế nào mọi chuyện cũng phải kết thúc như vậy. Mối quan hệ qua đêm rồi sẽ đi tới đâu chứ? Chỉ cần còn nhìn mặt nhau ở trường là được” – Cậu cố gắng giải thích cho người trước mặt hiểu.
“Tao xin lỗi” – mà người nọ vẫn tiếp tục.
“Đừng nói nữa Bai, nếu còn nói vậy thì tao giận thật đấy. Vì mày không làm sai gì cả” – Folk đổi giọng nghiêm túc.
“Mày định làm gì tiếp theo?” – im lặng một lúc, Bai hỏi.
“Tao nghĩ như thế này cũng đủ rõ ràng rồi” – Folk thẳng thắn.
“Cứ bình tĩnh mà suy nghĩ, không có gì vội vàng cả”
“Tao ổn. Tao đã xác định từ đầu, nếu như nó bỏ đi thì tao cũng sẽ không níu kéo”
Dù có buồn đến thế nào, Folk cũng tự đưa ra quyết định dứt khoát cho mình. Mối quan hệ này ngay từ đầu đã không có một nền tảng vững chắc, cố gắng hơn nữa cũng không mang lại kết quả gì, một mối quan hệ không có tương lai.
“Tao luôn đứng về phía mày” – Bai động viên.
“Vậy thì tốt quá” – Cậu nói đùa.
“Nhưng tao không thể ngừng chơi chung với Pure. Đó là bạn tao” – Trăng của trường đại học cứng rắn đưa ra điều kiện.
“Ờ, biết mà. Đâu có ngu mà đi phá hỏng mối quan hệ nhóm đâu”
Đây là câu nói thật lòng của Folk. Cho dù đau khổ vì tình yêu thật nhưng tình bạn trong nhóm đâu thể nói bỏ là bỏ. Bai đã rất lo lắng cho cậu. Pure là bạn thân của Itt, mà Bai lại càng không thể cắt đứt mối quan hệ với Itt được.
“Tao xin lỗi nha” – Người kia nhỏ giọng.
“Có gì đâu. Không ai có lỗi ở đây cả. Tao hiểu mà”
Folk cố khiến mình vui vẻ, chỉ là không thể hồi phục lại từ nỗi đau nhanh đến vậy. Sau khi bạn cậu đi về thì biết đâu cậu lại ngồi đó, thẫn thờ mà nhìn về phía cánh cửa.
“Tao có hơi sợ mày ạ” – Cậu cười nhạt.
“Sợ mẹ gì?” – Bai bất ngờ.
“Yêu, rồi chia tay. Nhìn nó không khác gì một vòng lặp” – Cậu nói một cách mơ hồ.
“Thôi nào, mọi chuyện sẽ qua thôi” – Bai vỗ vai an ủi bạn mình.
“Hoặc có khi, người như tao chẳng có ai phù hợp”
“Folk…”
“Không biết nữa. Chắc nghỉ ngơi một thời gian cho qua”
“Mày là một nhà văn, đúng chứ?” – Đột nhiên Bai nhớ ra.
“Ừ, có gì vậy?”
“Nghe nè, cho dù cuốn tiểu thuyết cũ có kết thúc buồn thế nào…” – Bai chậm rãi nói từng câu.
“…”
“Nhưng nếu mày không từ bỏ…” – Chàng bác sĩ mà Folk từng crush cười thật tươi.
“…”
“Mày luôn có thể viết nên một cuốn tiểu thuyết mới”
62: JONG-ANG HUANG KAI
(Chap này được viết dưới góc nhìn của Waan)
Waan mệt mỏi nhìn quanh.
Tính từ cuối học kỳ I đến giờ thì cũng đã qua một tháng rưỡi rồi. Đồng nghĩa với việc đã một tháng từ sau cuộc thi Trăng – Sao của trường Đại học. Bọn nó bắt đầu vào mùa thi căng thẳng.
Trong một tháng rưỡi này đã có rất nhiều thay đổi. Nếu được hỏi rằng điều gì đã thay đổi một cách nghiêm túc và rõ ràng nhất thì câu trả lời của nó sẽ là “Bai”.
Nó quen biết Bai từ năm lớp 12 rồi.
Bai là một học sinh mới chuyển đến, cậu ấy trở về từ nước ngoài và gia đình quyết định cho theo học trường bình thường để chuẩn bị cho kỳ thi Đại học. Để có thể vào khoa Y thì khi còn là học sinh phải theo học hệ thống trường phổ thông của Thái Lan như bình thường.
Và Bai, là một học sinh rất xuất sắc.
Mặc dù cậu là học sinh từ nước ngoài chuyển về, nhưng bản thân cậu có đầy đủ tố chất của một học sinh Thái Lan mà tất cả các giáo viên đều yêu quý. Bai luôn đi học đầy đủ, giữ im lặng trong giờ giảng của giáo viên, không vi phạm quy định của nhà trường. Cậu cũng chưa bao giờ tham gia vào mấy trò nghịch ngợm của bọn con trai nên cậu hằng ngày đi học mà chẳng gặp rắc rối gì.
Bai luôn là người cảm thấy thế giới này cực kỳ nhàm chán.
Nó vẫn nhớ hình ảnh ngày trước khi Bai đến trường. Bai là đứa thích cau mày ngồi dưới cuối lớp. Cứ thích là gục xuống bàn ngủ nhưng lúc nào cũng đứng nhất lớp. Lúc đó là chủ tịch câu lạc bộ học thuật của trường, vì thành tích trâu bò của Bai mà nó quyết định mời Bai tham gia câu lạc bộ. Và đó là lúc bắt đầu mối quan hệ bạn tốt của cả hai.
Nhưng ai mà tin được thằng Itt lại là đứa có thể làm thằng Bai ngày nào cũng ngại đến mặt đỏ bừng bừng.
Nếu tính từ lúc thằng đó tỏ tình với Bai thì cũng được hơn nửa tháng rồi. Ngày nào nó cũng đều thấy cảnh tượng quen thuộc đến mức nó phát cáu. Thằng Itt mỗi sáng đều đưa thằng Bai đến trường, hai đứa ăn sáng cũng nhau, trưa thì thằng Itt đưa về ký túc xá. Mặc dù những hành động đó đều được làm dưới cái gọi là “Thời gian thử thách”, nhưng nó thừa biết không phải như thế.
Itt đã đợi Bai rất lâu rồi, và Bai cũng đã chờ Itt thời gian cũng lâu như thế.
Nhìn vậy chứ mọi thứ không quá ngọt ngào đâu. Bọn nó đã cố gắng đi làm công đức như để cầu xin những điều tốt đẹp đến với mối quan hệ của cả hai. Nhưng như thế nó lại cảm thấy ấm áp hơn hẳn. Cách cư xử của cả hai có vẻ hòa hợp hơn một số cặp đôi yêu nhau lâu. Đương nhiên, việc cố gắng khiến ai đó mở lòng là việc không hề đơn giản, chưa kể còn mất rất nhiều thời gian nữa.
“Mày biết 950 không?”
Nó vẫn nhớ rõ giọng nói của Itt hỏi nó vào buổi sáng trước trận chung kết bóng rổ giữa khoa Y và khoa Kỹ thuật.
“Tao biết chứ, là người thích gửi đồ ăn vặt cho thằng Bai”
Nó trả lời đơn giản, có lẽ còn sớm nên phòng học lúc này cũng không có ai ngoài nó và Itt. Tất nhiên không có Bai rồi. Mặc dù cậu ta đến tập trung từ một tiếng trước nhưng chỉ là đến ngồi hàng dự bị, ký tên điểm danh rồi thôi. Chả làm gì nữa cả.
“Tao là 950”
Itt nhìn trái nhìn phải để chắc chắn rằng không ai ở gần để nghe được bí mật này của hắn. Cuối cùng hắn lấy hết can đảm để thú nhận với Waan.
“Hả?” – Nó bối rối hỏi lại.
“Ờ là tao”
“…” – Nó không biết hỏi gì nữa ngoài việc đưa mắt nhìn như muốn nói ‘Mày nói tiếp đi, tao nghe’.
“Ừmmm, tao thích Bai lắm” – Lời thú nhận của hắn to hơn lời thì thầm một chút.
“Hể?”
“Ừm”
Bác sĩ Waan hỏi tiếp
“Có nghĩa là chuyện mày nói mày giúp thằng Pure theo đuổi Namhom cũng là nói dối, đúng không?”
“Ờ…” Hắn đơn giản trả lời.
“Đệch, làm tao cố gắng đi bắt chuyện mặc dù Namhom đã nói với tao là không có trai kỹ thuật nào bắt chuyện cô ấy cả”
“Hmmm, tao xin lỗi. Thật sự thì tao không nghĩ ra được lý do nào khác”
“Vậy rồi sao giờ mày lại nói chuyện này với tao?”
“Tao định cuối tháng này sẽ tỏ tình với Bai sau khi kết thúc cuộc khi Trăng – Sao. Nhưng tao sợ nó không muốn đến. Tao cũng sợ nó không chấp nhận mình. Dù sao chuyện này chả có gì đảm bảo cả”
“Hahaha, bạn mình ơi. Lần đầu tiên thấy bạn Itt đi tán người không bạn. Mình thấy thương bạn ghê đó”
Nó vừa nói vừa cười như điên. Ngay cả công khai tán tỉnh như thằng Folk mà Bai còn chả thèm để vào mắt thì cái kiểu quan tâm lén lút như thằng Itt mà có cơ hội à? Nhưng bác sĩ Bai kiêu ngạo của chúng ta có điểm gì hơn người nhỉ? Sao Bai lại hút đám con trai vậy?
“Bởi vậy tao mới nói trước cho mày biết tao là 950. Nếu nó không chịu đến nơi tao chuẩn bị để tỏ tình thì ít nhất vẫn còn mày biết 950 là tao. Nhưng mà nếu nó có gọi mày hỏi thì mày phải hứa giữ bí mật chuyện tỏ tình dùm tao đó” – Itt dè dặt nói ra mong muốn của mình.
“Ok để tao giúp mày chuẩn bị” – Nó thoải mái đồng ý.
“Cũng không được nói 950 là tao. Tao sẽ tự nói với nó” – Itt vôi vàng nói tiếp.
“Mẹ nó, tao sẽ khóa miệng lại mà không hé răng gì với nó, được chưa. Hahaha”
Nó vui vẻ đồng ý với mọi việc mà bạn mình nhờ. Càng nghĩ nó càng thấy thích vãi. Nó biết những việc động trời mà Bai không hề hay biết, nó sẽ đem mấy chuyện này kích thích trí tò mò của thằng Bai, nghe ổn áp phết nhờ? Làm cho thằng Bai tò mò tới nổi điên thì thôi.
“Mày nghĩ tao có cơ hội không?” Ittikorn trong bộ đồng phục bóng rổ màu sáng lo lắng hỏi thêm. Câu hỏi nhiều hàm ý đó.
“Bai là bạn tao nhưng tao không thể thay nó trả lời được”
“…”
“Nhưng nếu tao là mày, tao sẽ cố gắng đến phút cuối cùng” – Bác sĩ Waan vỗ vai thằng bạn.
Ngoài vấn đề của thằng Bai thì chuyện của thằng Pure và thằng Folk cũng loạn không kém.
Nếu chuyện Itt Bai là dùng từ loạn để hình dung thì hai thằng kia sẽ là loạn cào cào. Sau khi mọi chuyện vỡ lỡ vào hôm học phụ đạo thì nó biết thêm được giữa thằng Pure và thằng Folk có ‘gì đó’ hơn cả tình bạn. Tại sao mối quan hệ trong nhóm của nó rắc rối quá vậy, đã vậy đứa nào cũng che che giấu giấu. Mỗi ngày bốn thằng kia đều bày ra đống rắc rối làm đầu nó phải nhảy số liên tục để get được trọng điểm vấn đề mà đi giải quyết.
Thằng Bai kể với nó là thằng Folk muốn nghiêm túc, nhưng mà thằng Pure thì lại không muốn. Cuối cùng, mối quan hệ của hai đứa đó bể tan tành như hiện tại. Sau hôm đó, Folk trông cứ như chú cún con bị chủ mình vứt bỏ. Cứ ngồi ngẫn ngơ mấy ngày liền cho đến khi sợ mình bị điểm kém vì học hành sa sút thì mới chịu lê mông đi đọc sách. Còn thằng Pure thì biến mất khỏi tầm mắt tụi nó luôn. Itt học chung với thằng đó nên lâu lâu cập nhật tình hình rằng thấy thằng Pure trông vẫn ổn. Nhưng đi chơi nhiều hơn, tụ tập nhậu nhẹt cũng nhiều hơn. Bai không yên tâm thằng Pure nên nhờ Itt để ý Pure nhiều hơn chút.
Thằng Bai thì chăm sóc thằng Folk, thằng Itt thì đi trông chừng thằng Pure. May mà nó đứng giữa cân bằng mối quan hệ của cả nhóm chứ không chắc cái nhóm này rã sớm. Còn phần tình yêu của Itt với Bai thì mọi người không cần lo nhé. Lu bu với hai đứa Pure Folk thế thôi chứ thằng Itt vẫn sắp xếp được thời gian quan tâm đến tình yêu của nó. Cứ có thời gian rảnh là lại chạy đến với thằng Bai.
Mà dạo này còn có thêm chuyện làm nó càng nghĩ càng bực bội. Đội trưởng đội cổ vũ của khoa tên Boma đã nhờ Bai đến dạy kèm cho đội cổ vũ. Thế là thằng Itt nó ghen lồng lên, nó ghen với thằng Jong-Ang Huang Kai, thậm chí còn muốn đập chết thằng Kai. Thế là hắn không đồng ý chuyện thằng Bai đi dạy kèm cho bọn thằng Boma. Đã thế thằng Kai cũng không vừa mắt thằng Itt nữa chứ. Và thằng Bai là nhân vật chính thì sao, đúng chuẩn người yêu thằng Itt. Bai trước giờ không thích quan tâm đến mấy đứa xung quanh, kiểu mặc kệ cả thế giới vì thế Bai thoải mái đồng ý với thằng Itt chuyện không đi dạy kèm. Thằng Bai nó cũng có thích dạy kèm cho người không thân đâu mà Itt cứ ghen lồng lên.
“Thi xong rồi tụi mình đi đâu ăn mừng?”
Giọng Waan hớn hở nhét tờ đề thi vào balo. Cuối cùng bọn nó cũng thi xong môn cuối cùng ở phòng thí nghiệm vật lý chung của cả ba khoa. Như này đáng phải ăn mừng mà ha.
“Ăn gì cũng được”
Itt lên tiếng trả lời. Lúc này, trên bàn chỉ có nó (Bác sĩ Waan đẹp trai nhất), thằng Bai (Mặt lạnh như tiền) và thằng Itt (Dân kỹ thuật man rợ từ thời đồ đá)
“Tao muốn ăn thịt bò Wagyu” – Waan bực bội trả lời khi thấy thằng Itt cố tình làm lơ lời hứa sẽ đãi cả nhóm ăn thịt bò.
“Không, tao không muốn ăn thịt” – Giọng Bai vang lên đều đều.
“Chứ muốn ăn gì?” – Waan hỏi lại.
“Gì cũng không muốn ăn. Bữa khác gặp nhau rồi tính” – Bai trả lời.
“Bọn mày cùng phe?”
Waan phản đối kịch liệt. Thằng Bai, mày đang đứng về phía thằng Itt đúng không? Tao sẽ trả thù mày, tao sẽ gửi tất cả hình chụp của mình cho admin page FC Bác sĩ Bai. Tao sẽ để mày nổi tiếng toàn trường, làm cuộc sống mày xáo trộn vì dám có Itt rồi quên bạn thân.
“Gì nữa, tao chỉ là không muốn ăn thịt thôi” – Bai lúng túng trả lời.
“Tao không biết, tao muốn ăn thịt. Thịt thịt thịt”
Nó vui vẻ chọc điên thằng Itt. Nó muốn nhìn xem trước mặt thằng Bai thì Itt nổi khùng lên sẽ thế nào. Vậy mà thằng Itt mặt mày mơ màng nhìn về phía Bai, mặc kệ Waan đang phản đối ầm ĩ kế bên.
À còn một điều nữa mà Bai chưa biết, hoặc là không quan tâm, đó là hashtag #IttBai đang nổi rần rần trên mạng.
Trên mấy page về Bai, page về Itt, page của Trăng trường Đại học hay page Cute Boy mẹ gì đó đều tràn ngập ảnh của hai đứa. Tụi nó đi chung thường xuyên hơn, nhìn cũng hòa hợp hơn. Những hình ảnh đó đang trở thành chủ đề nóng hổi mà mọi người bàn tán mấy nay. May mắn thằng Bai là người ít dùng mạng xã hội nên nó không biết hashtag này phổ biến thế nào. Vậy mà giờ đây nó vẫn thoái mái ngồi ngơ ngác nghĩ xem ăn gì làm gì với thằng Itt mà không hề biết rằng đang có một sự hỗn loạn lớn đang từ từ xảy ra.
Sau này, sẽ có những kẻ thù công khai hoặc kẻ thù giấu mặt xuất hiện.
Vấn đề lớn nhất trong các cuộc tranh luận chính là ‘cả hai là cái gì của nhau’. Chắc hẳn có rất nhiều người tò mò về mối quan hệ của cả hai. Trong đó, Itt là cựu vận động viên của đội tuyển Quốc gia, suýt nữa thành ‘chồng’ của các thiếu nữ trong trường. Người còn lại là Bai, tương lai sẽ là chủ một bệnh viện lớn, còn là Trăng của trường.
Hai đứa nó chắc vẫn chưa biết rằng, mối quan hệ của tụi nó có rất nhiều người đang ‘theo dõi’.
63: THẺ V.I.P
Folk cởi giày, đi chân trần trên cát.
Cậu nhìn lên bầu trời tối đen, trong lòng nhẹ nhõm. Sau khi kỳ thi kết thúc, Folk đã lựa chọn tạm rời xa thế giới u ám quen thuộc, để tới nơi này – một bãi biển ở Phuket. Có thể việc tìm cách thoát ra khỏi vấn đề chẳng có gì là sai cả. Hơn nữa, chạy trốn khỏi vấn đề, lại giúp cậu thoải mái hơn, ít nhất là vào lúc này.
——————–
“Đến khi thi xong thì tao sẽ về” – Folk đã nói chuyện với Bai vào buổi sáng buổi thi cuối cùng.
“Ơ, mày đi đâu đấy? Sau khi thi phải ăn mừng trước đã chứ?” – Bai chưa nói gì thì Waan ở góc bàn bên kia đã lên tiếng.
“Tao đang chán, muốn đi du lịch đâu đó” – Cậu uể oải lên tiếng giải thích.
“Ờ”
Bai không phản ứng gì cả. Khi nãy, Folk có mượn thẻ tín dụng của cậu ta, để xác nhận đặt phòng ở khách sạn. Chỉ là một thủ tục cần thiết thôi, không có vấn đề gì cả.
“Mày cũng phải đi ăn với bọn tao trước đã chứ? Còn nghỉ dài mà, mày vội đi đâu thế?” – Waan thốt lên đầy ngạc nhiên.
“Tao đặt vé máy bay lúc 3 giờ chiều rồi. Phải thi xong nữa. Nếu không kịp là trễ chuyến bay” – Cậu thành thật trả lời.
“Vãi, mày đi trốn xa thế cơ à?” – Waan đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.
“Phải thay đổi không khí chứ. Đến lúc về mới thoải mái được” – Folk cười thân thiện.
“Rồi mày định đi đâu?” – Waan tò mò.
“Chừng nào về rồi tao kể cho nghe”
“Lại còn phải bí mật thế nữa cơ?” – tên bác sĩ cằn nhằn.
“Tao chỉ muốn mình hoàn toàn bỏ lại mọi thứ sau lưng ấy mà”
——————–
Folk đã trải qua ngày cuối tuần trong tình trạng đáng báo động, cơ thể và trái tim đều mệt mỏi, kỳ thi lại càng khiến cậu áp lực hơn. Nghĩ đến, cậu không hiểu bằng cách nào mình có thể vượt qua.
Hôm đó, sau khi Bai về ký túc xá, cậu cũng quyết định thu dọn đồ đạc lái xe về nhà. Folk không muốn nhìn tới cánh cửa phòng mình. Nó như nhắc nhở cậu bản thân đã thất bại thê thảm ra sao trong chuyện tình cảm lần này, nhắc nhở rằng người kia đã lựa chọn không bước qua. Càng nhìn càng không thể quên, nhớ người đã ôm mình. Cuối cùng Folk rời ký túc xá, trước khi để mình phát điên với nỗi nhớ chủ nhân chiếc khuyên tai hình chữ thập.
10 ngày, cậu cứ lái xe qua lại giữa nhà, và trường học, thay vì về nghỉ ở ký túc xá.
Việc lái xe mất đến 3 tiếng mỗi ngày, có lúc khiến cậu mệt phát khóc, nhưng thật may, có nhiều sự động viên từ Bai. Mỗi lần cậu sắp đổ gục thì Bai lại kéo cậu đến thư viện đọc sách, Waan ở một bên kể chuyện cười, để cậu không còn suy nghĩ linh tinh. Không thấy Itt đâu cả, Folk đoán chắc hắn cũng đi ôn bài với Pure, suốt thời gian ôn thi không gặp 2 người đó.
Rồi bỗng nhiên buổi sáng trước khi thi môn cuối cùng, cậu muốn bỏ đi đâu đó thật xa.
Folk xem xét thật kỹ nơi mà cậu chạy đến trốn. Nơi nào giúp xua đi cảm giác tồi tệ hiện tại. Đến khi quay về, mới đủ tự tin để đối mặt với cánh cửa hiện thực.
Chuyến đi này có thể quyết định nhanh chóng cũng nhờ Bai giúp đỡ. (Biết đâu thằng Bai cũng nhờ bố nó giúp)
Cậu thích cảm giác khi máy bay cất cánh, lúc đó mọi cảm xúc bất ổn đều biến mất. Vì thế cậu quyết định book vé vào buổi chiều của ngày thi cuối cùng. Vừa thi xong cậu vội vàng bắt taxi ra sân bay cho kịp giờ. Cậu đã xem vài chỗ cho chuyển đi này như ChiangMai, Krabi, mà cuối cùng Folk lại chọn đi Phuket.
Đưa ra được quyết định nên cậu đi đặt ngay phòng khách sạn. Vấn đề gặp phải với khách sạn là cần có thẻ tín dụng để xác nhận việc đặt phòng. Folk không có thẻ tín dụng nên đã mượn thẻ của Bai để đăng ký.
——————–
“Tôi đến check-in”
Cậu đưa giấy tờ tùy thân của mình cho nhân viên lễ tân sau khi lang thang ngoài bãi biển một lúc rồi mới về nhận phòng. Chuyến bay của cậu buổi chiều, khi tới khách sạn, bầu trời đã tắt nắng.
Khách sạn mà cậu ở nằm ở ven biển Phuket. Mỗi căn phòng đều tựa lưng vào vách núi hưởng trọn view xa xa thật đẹp, lại riêng tư. Tuy nhiên muốn đến khu vực trung tâm thành phố, hoặc tới bãi biển sẽ phải đi một đoạn hơi xa. Vì vậy, cậu lựa chọn đi bộ dọc bãi biển rồi mới về khách sạn.
“Phòng được xác nhận bằng thẻ tín dụng tên Pantoon Wongworawet phải không ạ?”
Nhân viên lễ tân cúi đầu kiểm tra thông tin khách lưu trú và thẻ tín dụng trong khoảng 10 phút. Anh ta cũng thông báo việc, Bai là chủ nhân thẻ tín dụng Folk sử dụng để đảm bảo hạn mức.
“Dạ?” – Cậu hơi cao giọng hỏi lại.
“Bằng cách sử dụng thẻ này, cậu Pantoon Wongworawet, là khách hàng đặc biệt của hệ thống thẻ tín dụng đồng thương hiệu liên kết giữa khách sạn và ngân hàng ạ. Chúng tôi cung cấp kèm theo các dịch vụ đặc biệt cho quý khách hàng. Vui lòng ký tên vào đây ạ”
Nhân viên khách sạn đưa tới một xấp tài liệu. Folk đọc sơ nội dung, là thông báo về các quyền lợi đặc biệt được nhận. Bên trên viết tên của Bai, cũng là thông tin người sử dụng dịch vụ, kèm theo ô trống để ký tên. Những dịch vụ này không cần phải trả bất kỳ khoản chi phí nào. Tuy nhiên cậu còn đang phân vân. Cho dù là miễn phí thì cũng không nên nhận khơi khơi như thế này. Bởi vì nếu lần sau Bai có tới đây, vậy thì có phải là cậu đã lấy đi quyền lợi của Bai rồi không.
“Có phát sinh chi phí gì thêm không ạ? Tôi sử dụng thẻ của bạn mình. Nên chắc không cần sử dụng dịch vụ đặc biệt kèm theo đâu ạ” – Folk thận trọng trả lời.
“Không mất khoản chi phí nào ạ. Dịch vụ đặc biệt này cũng không giới hạn số lần sử dụng ạ. Lần này quý khách đã sử dụng, thì lần sau vẫn có thể sử dụng tiếp ạ” – Nhân viên chuyển tới một tờ giấy chú thích rõ ràng các thông tin.
“Chủ thẻ không cần trả thêm chi phí nào đúng không?” – Lần này cậu tự tin hơn một chút.
“Dạ không. Thẻ này là quyền sở hữu của khách hàng đặc biệt rồi ạ” – cậu nhân viên chỉ phần được gạch chân chi tiết trên tài liệu.
“Vậy dịch vụ đặc biệt gồm những gì ạ?”
“Quý khách sẽ nhận được hai phần nước uống chào đón, bữa sáng miễn phí. Nâng cấp giường từ size Queen lên size King. Và được đăng ký chuyến tham quan 1 ngày của khách sạn tổ chức ạ” – Folk nhìn theo từng chú thích được đánh dấu.
“Chuyến tham quan 1 ngày ở đâu vậy ạ?” – cậu tò mò.
“Lịch trình tour sẽ thay đổi hàng ngày, tùy theo mùa. Lần này sẽ là du ngoạn trên du thuyền Phuket, dùng bữa tối trên thuyền. Đây là một chuyến đi chung. Đã có 5 người đăng ký, nếu quý khách có hứng thú tham gia sẽ là người thứ 6 ạ”
“Đi chung?”
“Bình thường chuyến đi sẽ phải trả thêm phí. Nhưng vì quý khách là khách hàng đặc biệt, nên sẽ được miễn phí ạ. Có 5 hành khách người Pháp tự chi trả cho chuyến đi rồi, nếu mình sử dụng độc quyền, thì sẽ tham gia miễn phí cùng với nhóm khách này ạ. Tuy nhiên, thuyền khá rộng và có khu vực riêng tư. Thức ăn riêng sẽ được phục vụ tại bàn, quý khách sẽ không cảm thấy bất tiện đâu ạ”
Folk không còn phân vân nữa, ký xác nhận tên mình lên giấy. Lần này trở về phải nhìn Bai bằng con mắt khác rồi. Thẻ tín dụng nhỏ xíu mà được lắm quyền lợi ghê. Bình thường Waan hay goi Bai là richkid đúng là không sai.
Chàng trai trẻ trải qua đêm đầu tiên trong hành trình giải thoát mình khỏi những phiền muộn cũ.
Căn phòng của cậu rất đẹp, cửa sổ nhìn ra bãi biển phía xa. Folk mải mê nhìn ngắm khung cảnh đẹp đến mê người ngoài kia đến khi cảm thấy có chút buồn ngủ. Biển rộng và sâu thăm thẳm, cũng không thể nhấn chìm nỗi nhớ một người.
——————–
Nguyên một ngày thứ 6, Folk dạo chơi khắp các bãi biển ở Phuket.
Thật may là khách sạn cũng có những dịch vụ rất thuận tiện. Cậu không cần phải sử dụng phương tiện giao thông công cộng. Ở khách sạn có xe đưa đón giữa các điểm du lịch nổi tiếng, khiến cho các khu vực được liên kết với nhau dễ dàng hơn. Tìm thứ gì đó thật ngon, đi bộ chụp hình, thoát khỏi ảnh hưởng của mạng xã hội, để bản thân mình được thả lỏng hoàn toàn.
Folk cũng đặt báo thức dậy sớm, đi thưởng thức món dimsum nổi tiếng ở Phuket.
Xe của khách sạn đưa cậu tới nhà hàng trước 7 giờ sáng. Mùi dimsum đặc trưng của miền Nam, thật khác lạ, khác hoàn toàn với mùi vị quen thuộc. Gọi 3 phần dimsum cũng với trà nóng, Folk ngồi ở một bên vừa ăn, vừa quan sát không khí nhộn nhịp của quán, cũng đủ thấy hạnh phúc.
Máy ảnh mang theo người lúc này mới phát huy tác dụng. Các thông báo của ứng dụng điện thoại được tắt đi hết, cũng không truy cập bất kỳ mạng xã hội nào kể từ khi đặt chân tới đây. Điện thoại chuyển sang chế độ không làm phiền. Nếu cần gọi, phải bấm vào chế độ hai lần.
Sau hôm đó, Pure cũng có đôi lần liên lạc, nhưng cậu không trả lời.
Gửi tin nhắn không đọc, gọi điện cũng không bắt máy. Nếu dùng một số khác để gọi tới, khi bắt máy lên và biết là đối phương, thì Folk sẽ treo điện thoại luôn. Cậu không phải là muốn cắt đứt tình bạn, nhưng bản thân cần thêm thời gian. Hiện tại, Folk không đủ dũng khí để nghe giọng hắn.
Hôm thi xong Pure cũng gọi điện liên tục, nhắn tin Line không ngừng nghỉ, nhưng cậu không phản ứng gì.Và rồi cho đến hiện tại điện thoại của cậu không còn liên lạc được nữa.
Vậy cũng tốt.
Cậu hiểu Pure là người thế nào.
Và cũng hiểu rõ chính mình.
Như thế này là tốt nhất.
Hắn có cuộc sống của hắn.
Cậu sống cuộc đời của mình.
Giờ đã đủ tốt rồi
Cả hai cứ thế mà kết thúc.
Một ngày nào đó…
Cậu sẽ mỉm cười với hắn như một người bạn giống khi xưa.
Có lẽ giống như những lời Bai từng nói.
Đã đến lúc cậu bắt đầu cuốn tiểu thuyết mới của mình rồi.
64: BIỂN PHUKET
Folk nhìn chiếc điện thoại đang rung lên, nó thu hút sự chú ý của cậu trước bãi biển xinh đẹp trước mặt.
Trong nháy mắt trong đầu cậu xuất hiện hình bóng một người, nhưng khi nhìn lướt qua tên hiển thị trên điện thoại thì cậu phát hiện, không phải người cậu luôn nghĩ tới. Cuộc gọi tới chính là anh trai cậu. Folk đã cố gắng thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực ở Bangkok nhưng dường như sự cố chấp của anh trai đã chứng minh anh ấy không hợp tác trong ‘phi vụ’ trốn chạy lần này của cậu.
[Folk!] – Đầu dây bên kia hét lớn khi cậu vừa nhấc máy.
“Chuyện gì? Nói nhỏ chút được không Fiat?” – cậu nhẹ giọng trả lời.
[Mày ở đâu? Thi xong còn không chịu về nhà?] – Người kia không có vẻ gì là sẽ nguôi giận.
“Đi du lịch”
[Đi đâu?]
“Gần đây thôi” – Cậu lúng túng, cảm thấy phiền khi nghe anh trai cằn nhằn.
[Mày đi đâu?] – câu hỏi được nhắc lại một lần nữa.
“Ờ thì, Phuket” – Cuối cùng thì Folk đành chịu xuống nước trước tiên.
[Huh? Phuket? Nhà mày ở ChiangMai nhưng mày lại đi Phuket thay vì về nhà?] – Anh trai cậu bắt đầu lải nhải không ngừng.
“Đi lâu rồi. Nghỉ ngơi mấy bữa” – cậu trả lời.
[Vì tên đó?] – nói đúng trọng tâm ghê.
“Ừ”
[Đi với ai tới đó?] – Fiat hỏi thêm.
“…”
[Hỏi là với ai?] – cứ để phải nhắc lại.
“Đi một mình” – cậu thú nhận.
[Folk! Sao không đi với bạn? Biết đi một mình nguy hiểm lắm không hả?] – Anh trai tức giận hét lên.
“Folk tự lo được, không có gì đáng lo hết. Folk biết điều gì nên làm và không nên làm” – Folk tự tin vào bản thân mình.
[Đang cãi lại phải không?] – Anh trai lại có cớ phàn nàn nữa rồi.
“Fiat, Folk đã học năm nhất rồi, có thể tự lo cho bản thân”
[Mỗi ngày đều phải gọi điện về báo cáo với nhà biết không?] – mệnh lệnh được đưa ra.
“…”
[Nghe rõ chưa?] – cứ để phải nhắc lại mới chịu nghe lời.
“Được rồi mà” – Vẫn là Folk hạ giọng.
[Ờ, tự chăm sóc bản thân nhé. Đi sớm về sớm, đừng có ngồi rụt cổ khóc lóc như con rùa nữa ]
“Làm như em là con nít 4 tuổi” – Folk có lí do để nói ngược lại.
[Khác chỗ nào?] – Anh trai đâu có chịu thua dễ dàng vậy.
“Không giống, Folk đã 20 tuổi rồi”
[Phải không, Folk? Chỉ có mấy đứa nhóc mới chạy ra biển trốn khi đau lòng] – Fiat trả lời.
“Một nơi thật đẹp để du lịch mà”
[Thề đi] – Người nọ thách thức.
“Ôi thôi, đừng nói nữa, nói nhiều quá” – cậu nhanh chóng cắt ngang cuộc tranh luận.
[Đừng có quên gọi điện báo tin hàng ngày. Nếu mà quên, bị nhéo tai đừng có kêu đấy]
Để anh trai cằn nhằn thêm lúc nữa, mới cúp máy được. Lúc đầu Folk định mượn thẻ tín dụng của Fiat để xác nhận đặt phòng. Nhưng rồi nghĩ kỹ lại những lần trước không hề thành công. Fiat không để cậu đi máy bay một mình, lúc nào cũng lo lắng cho cậu như đứa nhóc 2 tuổi vậy.
Folk chỉ có một anh trai duy nhất là Fiat. Người anh hay cằn nhằn này hiện đang làm dược sĩ cho một bệnh viện danh tiếng. Nhà chính vốn ở ChiangMai, bố mẹ có một khu vườn nhỏ ở đó. Khi hai cậu con trai chuyển tới Bangkok để đi học, họ đã quyết định mua một căn nhà khác ở ngoại ô, thuận tiện cho 2 anh em ở chung, chăm sóc nhau hàng ngày. Đến khi Folk lên đại học cậu chủ yếu ở lại ký túc xá, chỉ còn Fiat sống tại nhà riêng ở Bangkok.
Thời gian vừa rồi, cậu hay lái xe về nhà trong tình trạng tồi tệ. Anh trai có thể nhận ra sự thay đổi đó, và dành thời gian nói chuyện đôi lần. Đến khi biết lý do khiến em mình như vậy là bởi một tên con trai, Fiat đã cằn nhằn không biết bao nhiêu lần. Khiến Folk cũng thấy bối rối, vì không biết rằng phản ứng như vậy là ổn hay không ổn với tính hướng của cậu? Tuy nhiên có vẻ như Fiat không đề cập thêm bất kể chuyện gì. Fiat cứ một mực yêu cầu Folk dẫn mình đến trường gặp người con trai làm cậu đau lòng.
Càng đau lòng hơn khi phải ở bên cạnh người anh trai suốt ngày than thở như vậy.
Thời gian đó cậu cảm thấy thoải hơn hơn, đôi lúc thì bị la mắng suốt ngày. Ở bên cạnh anh trai là không bao giờ cô đơn. Fiat là người có yêu cầu khắt khe với cuộc sống hàng ngày của Folk. Cậu cũng mặc kệ hết rồi, không phải cậu thấy thoải mái khi bị quản lý cuộc sống riêng. Mà do bị quản Fiat quản nhiều năm như vậy rồi cậu cũng dần ‘từ bỏ’ việc phản kháng sự quản thúc của anh trai.
———————-
Folk quay lại khách sạn đã gần 4 giờ chiều.
Nhân viên khách sạn thông báo, xe hơi trung chuyển sẽ xuất phát tới bến du thuyền lúc 5 giờ. Cậu nhanh chóng chạy về sửa soạn một chút. Dịch vụ đặc biệt này khiến Folk vô cùng háo hức, vì chưa từng được đi du thuyền trước đây. Lần này sẽ là một trải nghiệm thú vị. Trong lúc chọn đồ, còn huýt sáo khe khẽ. Ở một nơi xa lạ cũng khiến cho tâm trạng nhẹ nhõm được phần nào.
“Xin mời ạ”
Tài xế mở cửa cho cậu lên xe, rồi vòng lại nổ máy. Folk nhìn đồng hồ, chỉ còn 5 phút nữa là tới 5 giờ.
“Còn đón 5 người khác nữa phải không ạ?” – Cậu lên tiếng hỏi, khi chiếc xe lăn bánh rời khách sạn.
“Quản lý thông báo với tôi rằng chỉ có một hành khách ở chặng này thôi ạ” – Anh ta lịch sự đáp lại, tập trung vào việc lái xe đưa cậu đến du thuyền.
Folk đoán chắc mấy vị khách kia đã đi khởi hành tới bến tàu trước. Cảnh vật ngoài xe dần thay đổi. Chiếc xe đưa cậu tới một khu nghỉ dưỡng ven biển, sang trọng không kém với khu khách sạn cậu đang ở. Chạy dọc theo một con đường quanh co mới đến được cổng khu resort, rồi mới vòng sang bến tàu, nơi cậu sẽ sử dụng dịch vụ đặc biệt ngày hôm nay.
“Xin mời ạ”
Một nhân viên khác đã chờ sẵn ở bến tàu, giúp cậu lên thuyền. Folk hào hứng đi theo nữ nhân viên hướng dẫn, hướng mắt quan sát một lượt chiếc du thuyền. Xung quanh là vùng biển Andaman rộng lớn. Folk hít sâu một hơi, đi chơi về phải chuẩn bị Phan Phum để tỏ lòng biết ơn với cậu bạn đẹp trai của mình mới được.
Chiếc du thuyền khá rộng.
Khoang thuyền được chia thành trong nhà và ngoài trời. Bên trong lại được chia các khu vực nhỏ. Bao gồm bàn ăn tối, phòng khách nhỏ, có cả phòng tắm kèm theo. Không gian bên ngoài là nơi lý tưởng để chụp hình. Phía trước là khu vực phòng khách, có thể chuyển đổi bàn ăn. Bên cạnh là khoảng view biển thật lớn. Cậu lựa vị trí thích hợp, chụp lại mấy tấm hình làm kỷ niệm. Khu vực còn lại dành cho nhân viên tàu, khoảng 5 người, chỉ nhân viên có phận sự mới được vào. Folk đoán chừng là phòng bếp và phòng kho.
Folk vui đến mức cười híp mắt.
Du thuyền sang trọng khởi hành, ngày một xa bờ. Xung quanh là vùng biển rộng lớn. Điện thoại trên tay chụp hình liên tục để lưu lại những hình ảnh, video đẹp nhất của nơi này. Mặt trời sắp lặn, màu cam nhạt bao trùm mặt biển, những con sóng lấp lánh ánh chiều tàn. Chàng trai hài lòng thưởng thức khung cảnh trước mặt. Ít nhất sau này, trong những đêm tối tàn khốc thì cậu vẫn còn những hình ảnh đẹp đẽ này để nhớ về.
“Những vị khách khác đâu rồi ạ?”
Folk lên tiếng hỏi nhân viên phục vụ mang đồ uống tới cho mình. Trời đã chuyển tối, cậu về lại bàn, lựa chọn ngồi nghỉ ngơi ngắm cảnh.
“Nhóm khách hàng người Pháp có việc đột xuất, nên chỉ còn quý khách tham gia chuyến đi này ạ” – nhân viên trả lời ngắn gọn.
“Ồ, vậy là còn mình tôi”
“Vâng”
Folk bất ngờ, nhưng không kịp hỏi thêm gì vì anh ta đã quay lưng đi chuẩn bị đồ uống cho cậu. Cả du thuyền này chỉ có mình cậu thôi sao? Nhìn một vòng thì chẳng có bóng dáng của người nào khác nữa, nhân viên của tàu cũng ở mãi phía xa, nếu cần gì họ mới tới hỗ trợ.
Đồ uống cậu chọn để thưởng thức khi ngắm biển đêm Phuket là một ly cocktail không quá nặng độ.
Chỉ với một tấm vé máy bay, cùng với vận may kỳ lạ của mình, mà lúc này Folk có cơ hội hưởng thụ không khí một mình trên chiếc du thuyền sang trọng như vậy. Nếu tự chi trả, có khi tới cả chục nghìn, cả trăm nghìn cũng nên. Nhưng bản thân cậu lại không phải mất đồng nào. Thần may mắn có phải đã mỉm cười với cậu giữa lúc cuộc đời đang tồi tệ như bây giờ.
Folk mải mê ngắm nhìn bầu trời đen thẫm, nhấp nháp ly rượu nhẹ.
Ánh mắt chàng trai trẻ hướng về phía màn đêm bao la. Càng nhìn vùng biển huyền bí này cậu càng không thể không thừa nhận rằng mình không thể buông tay chàng trai kia. Một chàng trai bí ẩn như mặt biển tĩnh lặng không có gió vào lúc này.
Nóng bỏng,
Tĩnh lặng,
Và bí ẩn.
Biển đêm, có lẽ là định nghĩa đúng nhất về Pure.
[PHỤT]
Khi cậu đang đắm chìm với cảnh biển, thì toàn bộ đèn trên thuyền vụt tắt.
Folk kinh ngạc đứng lên khỏi ghế, quay lại nhìn thì không thấy bất kỳ nhân viên nào. Ánh sáng đèn trên tàu đều tắt hết, chỉ còn ánh trăng trên cao chiếu rọi.
Happy Birthday to you
Happy Birthday to you
Happy Birthday
Happy Birthday
Happy Birthday to you
Giọng nói quen thuộc vang lên, và cánh cửa dẫn vào khoang thuyền được nhân viên từ từ mở ra.
Ánh nến được thắp trên chiếc bánh sinh nhật là thứ ánh sáng duy nhất lúc này, đang tiến về phía cậu.
Người nọ không ngừng tiến đến, trái tim trong ngực cậu đập dồn dập. Có người mang đến chiếc bánh đến chúc mừng sinh nhật cậu, giữa biển Phuket mênh mông.
Nhân viên lúc đầu còn đứng ở đây, mà giờ đã nhanh chóng lánh mặt đi. Đèn tắt, con thuyền chìm giữa bóng tối của đại dương rộng lớn. Mọi thứ đều như dừng lại, chỉ còn người con trai trên tay cầm chiếc bánh thắp nến lung linh.
Càng đến gần, gương mặt người đó ngày một rõ ràng. Ánh nến không sáng lắm, khiến tất cả chú ý của cậu, chỉ có thể gắn lên người đang giữ chiếc bánh. Chết tiệt, kể cả trong tình huống thiếu ánh sáng như vậy Folk vẫn nhớ rõ khuôn mặt đó.
Pure, người đang mỉm cười nhìn cậu rơi nước mắt.
“Pure…”
“Folk”
“…”
“Xin lỗi vì tất cả mọi chuyện”
“…”
“Tao nhận ra rằng mình đã cư xử tệ với mày thế nào. Mày có thể gọi tao là thằng ngốc”
“…”
“Nhưng bây giờ, tao đã sẵn sàng để bắt đầu lại mọi thứ với mày, Folk”
“Pure…”
“Quay lại được không Folk? Quay lại, để bắt đầu với tao lần nữa”
65: BÀI HÁT CHÚC MỪNG SINH NHẬT
“Quay lại được không Folk? Quay lại để bắt đầu lại với tao”
Câu nói từ miệng người kia cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu. Nước mắt từ lúc nào đã lăn dài trên má, dù đã cố gắng kìm nén. Hình ảnh người trước mặt nhòe dần đi.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 19 của Folk.
Trước đi cậu đã từng có dự định rủ Pure đi ăn mừng cùng với mình. Tất nhiên là ngoài vài lon bia ngon lành thì nào dám chuẩn bị thêm gì nữa đâu, đấy là trong trường hợp 2 người tới phòng của cậu. Rồi biết đâu họ tình cờ có “chuyện gì đó” với nhau. Hoặc kiểu hắn sẽ uống chút bia, trước khi hai người quay trở lại phòng chẳng hạn.
Tuy nhiên mọi chuyện không thành hiện thực. Nên cậu đã quyết định bỏ trốn đi một nơi xa để dập tắt hoàn toàn những hy vọng nhỏ nhoi còn lại trong lòng mình. Cậu sợ cảm giác ở căn phòng quen thuộc, bầu không khí quen thuộc, những lon bia còn nằm im trong tủ lạnh ký túc xá, tất cả sẽ khiến cậu phát điên.
Cậu đã bỏ chạy một quãng đường dài như thế, không nghĩ rằng hắn vẫn còn đuổi theo tới đây.
“Mày chắc không?” – Folk hỏi lại, nhìn sâu vào đôi mắt quen thuộc.
“Tao có thể không nói những điều này thường xuyên. Nhưng khi nhắc đến là tao nghiêm túc với nó”
Người thanh niên với chiếc khuyên tai chữ thập nổi bật, nhưng ánh mắt vô cùng dịu dàng, trên tay là chiếc bánh kem nhỏ xinh, ghi dòng chữ HBD.
“Mày thật sự có thể dừng lại vì tao?”
Folk hỏi lại như chưa tin vào tai mình. Vấn đề này luôn là một bức tường vô hình chắn ngang mối quan hệ của cả hai. Có thật không? Nó thật sự có thể dừng lại vì mình?
“Tao sẽ vì mày mà dừng lại thật lâu” – Giọng nói nhẹ nhàng, mà đầy cương quyết.
“Dừng lại?” – Cậu lặp lại từ đó lần nữa.
“Kể từ đêm đó, tao chưa từng làm gì với bất kỳ ai khác” – Người trước mặt khẳng định, điều mà hiếm khi thể hiện ra trước đây.
“Pure!” – Folk nửa gắt nửa khó hiểu gọi tên hắn.
“Mày nói tao lăng nhăng, nói tao gây chuyện khắp nơi. Nhưng Folk, mày có bao giờ thật sự thấy tao dẫn ai về phòng chưa?” – Gã trai với hình xăm màu sáng, nhìn cậu, ánh mắt và giọng nói có đôi phần thất vọng.
“Tao…”
“Mày chưa từng hỏi tao một lần nào. Mày chỉ tin vào lời của những người không biết chuyện gì mà thôi”
“Tao…”
“Không bao giờ, Folk. Từ sau ngày hôm đó, tao không bao giờ qua lại với bất kỳ ai nữa cả. Không nói chuyện, không have sex, cũng không mang bất kỳ ai về phòng. Thậm chí cả nhìn cũng không nhìn”
“…”
“Ngoại trừ mày” – Vẫn giọng nói dịu dàng ấy.
“Mày đã làm gì suốt thời gian vừa rồi?” – Folk còn chút nghi ngờ.
“Nếu là tao, mày sẽ làm gì?” – Pure hỏi ngược lại.
“…”
“Đêm hôm trước mày còn ôm tao, nhưng sáng hôm sau tao lại rời đi. Nếu mày là tao, thì mày muốn tao nói gì?”
“Pure…”
“Tao biết mối quan hệ của cả hai bắt đầu như thế nào. Tao phải làm gì đây? Nếu nói ra, thì tao sẽ trở thành thằng tồi vì tao sẽ người mang lại rắc rối cho mày. Tao chỉ có thể ở trong vùng an toàn của mình như thế này thôi”
Folk không dời mắt khỏi người nọ. Cậu mở lòng lắng nghe từng câu người trước mặt nói, dần rơi vào trầm tư. Ngày mà cậu khóc lóc vì người này khiến cậu đau lòng, thì cậu đã không biết Pure cũng rất đau. Sự ích kỷ của mình, đã làm tổn thương hắn.
Thằng Itt đã từng lớn tiếng chửi cậu một trận. Itt nói rằng cả hai đều đã sai, sai khi không chịu dừng lại, không rõ ràng cũng không nghiêm túc vì mối quan hệ này. Cậu cũng thấy mình tệ không kém. Chỉ nghĩ lại thôi, cũng nhận ra được bao nhiêu lần cư xử mà không thèm để ý tới tâm trạng của hắn. Muốn ôm người trước mặt vào lòng, muốn giải thích rằng những việc khi trước, chưa bao giờ Folk có ý định sẽ làm gì tổn thương Pure.
“Tao xin lỗi…” – Folk lên tiếng.
“Mày không cần xin lỗi tao, vì tao cũng sai. Đúng ra tao nên nói với mày ngay từ đầu, thì mọi chuyện đã được giải quyết. Chứ không kéo dài mãi đến giờ” – Pure đáp lại.
“…”
“Tao sợ. Folk, tao sợ sẽ đánh mất mày. Tao biết bản thân thích mày. Nhưng lại không thể làm gì” – Hắn rầu rĩ nói.
“Tao xin lỗi” – Cảm giác tội lỗi trong người cứ dâng lên.
“Nói tao ích kỷ cũng được. Nhưng thà có được cơ thể mày, còn tốt hơn việc chẳng là gì với nhau” – Những lời nói ấy khiến trái tim cậu run rẩy.
“Vậy là cuối cùng cả hai đều sai” – Folk cười vui vẻ.
“Mỗi người đều có lỗi” – Pure cũng cười lớn, bầu không khí trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Vậy tại sao mày không nói gì? Lại đóng sập cửa lại như vậy? Mày có biết hôm đó tao đã đau lòng thế nào không?” – Folk nghiêm túc hỏi, bản thân cậu vẫn còn để bụng chuyện hôm ấy.
“Tao…” – Pure ngập ngừng.
“…”
“Tao…”
“…”
“Tao bối rối” – cuối cùng mới chịu lên tiếng thú nhận.
“…”
“Trước đây tao chưa từng có bạn trai. Cũng không rõ mày muốn mối quan hệ của cả hai tới mức nào, có muốn nắm tay nhau đi trước mặt mọi người hay không? Còn không chắc rằng mình đủ sẵn sàng hay chưa? Hôm đó tao đã bị shock thật sự, muốn quay về suy nghĩ nghiêm túc trước” – người đàn ông trước mặt nói ra suy nghĩ bao lâu nay của mình.
“…”
“Nhưng thật sự tao không biết rằng như vậy lại mang ý nghĩa từ chối mày” – câu nói nhỏ dần về sau.
“Chứ mày nghĩ chuyện xảy ra giữa tao với mày là mẹ gì hả” – Folk gắt lên.
“Tao từng ngủ với nam, nhưng chưa từng có người yêu là nam” – Hắn nhắc lại.
“Có nghĩa là, mày chú ý đến tao, nhưng không có ý định hẹn hò từ ban đầu?” – Cậu cằn nhằn.
“Thì mày cũng đâu có để tao trong mắt từ lúc mới bắt đầu”
Người kia trả lời, trong lời nói ẩn ẩn tức giận. Chỉ một câu nói đơn giản đã nói lên vấn đề của hai bên.
“Ồ hai đứa mình cũng rất gì và này nọ nhỉ” – Đã vậy cũng chẳng cần tính toán hơn thua với nhau làm gì.
“Thôi, hãy ở bên nhau đi, cho người khác được an toàn” – Pure giả vờ làm gương mặt đáng sợ.
“Thằng quần!” – Folk lớn tiếng, nhưng trên môi là nụ cười thoải mái.
“Nhưng trước khi tới đây, tao không ổn chút nào” – lần này thì hắn nghiêm túc hẳn.
“Tao cũng không thấy OK”
“Nhìn đâu cũng nhớ mày. Chỉ nghĩ đến việc mày ở cùng người khác, là tao thấy mình chẳng còn hy vọng nào nữa” – Pure thú nhận cảm xúc bản thân.
“…”
“Tao cố say để quên mày. Nhưng khó hơn trước nhiều lắm, càng nhớ đến mày nhiều hơn. Nhớ về đêm đầu tiên ấy đã xảy ra như thế nào”
“Pure…” – Folk nghẹn lời.
“Tao chưa hề có bất kỳ cảm giác với ai từ sau đêm đó”
“Mẹ mày, nghĩ câu này lãng mạn lắm hay sao?”
Cậu lên tiếng chửi thề, thằng Pure này nói mấy chuyện đó mà mặt tỉnh bơ.
“Tao muốn xin mày thêm một cơ hội nữa” – Chủ nhân chiếc khuyên tai chữ thập vẫn nói không ngừng.
“…”
“Nhưng gọi điện thì không bắt máy. Nhắn Line cũng không trả lời. Lấy số khác gọi mày cũng tắt. Chờ dưới ký túc xá không gặp. Tao đã quyết định sau khi thi sẽ chờ mày trước cửa phòng thi”
“…”
“Nhưng không kịp luôn”
Folk không nghĩ Pure sẽ giải thích tất cả như thế. Cậu chưa từng mở lòng mình lắng nghe cũng không cho hắn một cơ hội nào. Kể từ sau cú sập cửa lần đó.
“Folk” – Pure nói.
“…”
“Quay lại với tao được không?”
“…”
“Hôm ấy mày đã nói, nếu muốn tiếp tục, tao phải bước vào cuộc sống của mày”
“…”
“Hôm nay, tao muốn được bước vào cuộc sống của mày. Cánh cửa ấy, vẫn mở cho tao chứ? Lúc trước, tao đã sai vì không đủ tự tin vào chính mình. Nhưng bây giờ sự mạo hiểm này thực sự đáng giá. Mọi thứ sẽ không là gì nếu như không có mày”
Ánh mắt của Pure lúc này khác với ánh mắt quen thuộc cậu từng thấy khi trước. Không chỉ cuồng nhiệt, vội vã, đầy đam mê, mà bây giờ chứa đầy sự kiên định, vững chắc. Cảm giác hạnh phúc như dòng nước ấm chạy dọc cơ thể, và hình ảnh trước mắt lại nhòe đi.
Happy Birthday to you
Happy Birthday to you
Happy Birthday
Happy Birthday
Happy Birthday to you
Bài hát chúc mừng sinh nhật lại vang lên một lần nữa. Những giọt nước mắt không thể ngăn lại, và cảm giác đau xót ám ảnh Folk suốt thời gian vừa qua, dường như đã không còn.
Mối quan hệ giữa hai người, là thứ tình yêu cậu chưa từng nghĩ đến. Nên không biết câu trả lời nào là phù hợp nhất dành cho người trước mặt. Mọi can đảm trong cuộc đời đều được gom hết lại để sẵn sàng đón nhận tình yêu này, trọn vẹn, nhẹ nhàng.
Pure hất cằm ra hiệu cho Folk nhìn tới tấm biển nhỏ HBD trên chiếc bánh sinh nhật.
Cậu nha sĩ cẩn thận nhấc lời nhắn lên, và phát hiện đó không chỉ là một cây chữ cái HBD gắn lời chúc bình thường. Phía cuối buộc một sợi chỉ nhỏ cùng với những giấy gói kẹo nhiều màu sắc.
‘Hai chiếc nhẫn’
“Làm người yêu tao nhé” – Pure lên tiếng khi đôi nhẫn xuất hiện trong tầm mắt.
“…”
“Bắt đầu lại mọi thứ với tao” – Giọng nói quen thuộc lại vang lên.
“…”
“Nghe thấy tao nói gì không?”
Pure xoay người đặt chiếc bánh lên bàn ăn cách đó không xa, quay lại nắm tay Folk đặt lên ngực trái mình. Khoảng cách này khiến cậu cảm nhận được trái tim đang đập rộn ràng trong ngực của người trước mặt. Cậu hít thật sâu, tưởng như mọi thứ đã không còn gì cứu vãn được nữa. Cậu sẽ không còn được gặp hắn, nhưng giờ đây lại có thể ôm trong tay.
“Mày có nghe thấy không, Folk? Có nghe thấy rằng, tao đang nói rằng tao yêu mày không?” – Cậu nghe thấy, và trái tim đang đập rộn ràng cũng đang nói với cậu.
Lời “Yêu” như chiếc chìa khóa cuối cùng, mở cánh cửa dày mà cậu dày công xây dựng.
Folk ôm chặt người nọ, nhớ khuôn mặt mình từng hôn, tấm lưng dày rộng ôm không biết bao nhiêu lần. Nghĩ đến chiếc hộp pandora bản thân định chôn vùi mãi mãi. Và bờ vai, nơi cậu từng tựa vào.
Mày đã quay lại?
Mày thật sự muốn bắt đầu lại với tao?
Mày sẽ không rời xa tao nữa chứ?
Câu hỏi hiện lên mặt Folk, thì tất cả câu trả lời cũng được Pure thể hiện bằng biểu cảm chân thực của mình.
Cả hai trao nhau nụ hôn nồng nhiệt. Chỉ khác là không phải mê đắm, ham muốn như trước. Chỉ đơn giản là tình yêu. Tình yêu cháy bỏng, dành cho đối phương với tất cả lòng trung thành.
“Con tim yếu đuối này, bằng lòng làm người yêu tao chứ, Folk?”
Pure lên tiếng giữa những nụ hôn, vẫn là nụ cười lém lỉnh, ranh ma như cũ, cả hai nắm tay nhau thật chặt như lúc ban đầu.
“Mày biết trái tim tao yếu mềm vì mày từ lâu rồi” – Cậu ngượng ngùng đáp lại.
Folk vuốt lại mái tóc của người nọ, đưa tay nắm lấy bàn tay dày. Nhận lấy chiếc nhẫn được chuẩn bị sẵn đeo vào tay mình.
Pure nắm tay cậu trước mặt, dịu dàng hôn lên ngón tay đeo nhẫn. Tâm trạng của Folk lúc này, giống như vị khách lữ hành giữa sa mạc khô cằn, chờ đợi được cơn mưa hiếm hoi, mang đến những giọt mưa quý giá, xoa dịu tâm hồn.
Đôi môi mỏng của Pure chạm lên chiếc nhẫn, đầu lưỡi vươn ra, liếm vụn bánh còn dính trên đó, rồi chậm chậm nhấm nháp vùng da thịt mềm nơi ngón tay.
Một dòng điện chạy dọc cơ thể. Cảm giác của Pure mang lại vẫn luôn quen thuộc, mềm, nóng, và bí ẩn. Như thể hắn cùng cơ thể mình để khẳng định, cả cơ thể và trái tim của cậu, chỉ thuộc về hắn.
“Folk đã là người yêu của Pure rồi”